GuidePedia

0

Tin moi nhat - Còn với tôi cũng không dưới chục lần bị cô ấy đuổi ra khỏi nhà. Cứ mỗi khi vợ chồng cãi vã, tôi hơi to tiếng một chút là cô ấy không nói không rằng, đi thẳng ra mở cửa và bảo tôi đi ra khỏi nhà.


Cuối cùng thì tôi đã quyết định dọn ra khỏi căn biệt thự rộng lớn giữa phố cổ sầm uất của nhà vợ và thoát khỏi cuộc sống xa hoa của một đại gia dinh bốn đời kinh doanh vàng. Giờ một mình giữa căn nhà trọ chưa đến 30m2 nóng nực, bí bức, đôi khi tôi không khỏi chạnh lòng. Dẫu vậy, tôi vẫn thấy đây là điều không thể thay đổi.

Tôi đến với cô ấy, người vợ hiện tại của tôi sau vài năm chơi chung trong nhóm Phượt. Tôi là trai tỉnh lẻ, ở lại Hà Nội làm việc sau khi tốt nghiệp đại học. Công việc của tôi khá nhẹ nhàng và đúng chuyên môn nhưng lương thì chỉ vừa vặn tháng nào hết tháng ấy. Việc có một ngôi nhà ở thủ đô dường như chỉ là giấc mơ viển vông.

Trong khi đó, cô ấy lại là bà chủ của một loạt cửa hàng đồ ăn sạch đông khách và uy tín. Tôi không có điểm gì tương đồng với cô ấy ngoại trừ một sở thích đó là phượt. Và tôi cũng không bao giờ nghĩ cô ấy có thể để mắt đến một chàng trai tứ cố vô thân giữa thị thành như tôi.


Còn với tôi cũng không dưới chục lần bị cô ấy đuổi ra khỏi nhà. Cứ mỗi khi vợ chồng cãi vã, tôi hơi to tiếng một chút là cô ấy không nói không rằng, đi thẳng ra cửa mở cửa và bảo tôi đi ra khỏi nhà. Ảnh minh họa.

Tôi chơi với cô ấy thực sự như hai người bạn trai, trong những chuyến phượt cùng nhau, cô ấy không ngại kể về tất cả những mối tình trong quá khứ. Thậm chí, khi đau khổ với bạn trai nhất, cô ấy cũng gọi cho tôi để tâm sự, và cả những thầm kín nhất trong mối quan hệ của hai người cũng được cô ấy nói lại cho tôi và hỏi ý kiến tôi.

Ấy vậy nên sau này khi nghe cô ấy thổ lộ tình yêu mà lâu nay dành cho tôi, tôi bất ngờ lắm. Nhưng rồi chúng tôi cũng có những năm tháng yêu đương lãng mạn.

Sau gần 2 năm yêu đương, chúng tôi tính đến chuyện kết hôn. Khi bàn đến cuộc sống chung, em hùng hồn tuyên bố rằng nhà em cũng là nhà anh, bố mẹ em cũng là bố mẹ anh, nhà em lại con một nên chúng ta về ở với bố mẹ nhé. Anh cứ về đó sống, mọi dị nghị rồi sẽ qua đi.

Tôi cũng đã nghe theo lời cô ấy vì tin rằng, thời buổi này chuyện ở rể không còn quá bị dị nghị nữa và giờ sống chung nhà nhưng đi cả ngày nên bố mẹ con cái cũng ít va chạm.

Vậy nhưng, đó chỉ là lý thuyết. Tôi bắt đầu nhận ra thân phận ở trọ giữa nhà vợ chỉ sau vài tuần chung sống.

Tôi nhớ lần đó, một cậu bạn đi du lịch về có tặng tôi một chiếc lộc bình cực đẹp. Tôi háo hức mang về và bày trang trọng ngay trên nóc chiếc tủ ly ở giữa nhà. Tuy nhiên, tối đó, khi vợ tôi đi làm về, vừa thấy chiếc bình cô ấy đã vội vã chạy đến bê bình đặt xuống bếp kèm lời cảnh báo rằng: Ai cho anh đặt bình lên tủ của bố vậy. Anh có biết cái tủ này trị giá bằng nào không mà đặt cái bình gốm thường đó lên, nó làm giảm cả giá trị của tủ.

Sống ở nhà cô ấy, tôi thấy mình cứ như người ngoài lề. Khi cả gia đình quyết định đi du lịch, đi ăn nhà hàng hay đi chơi ở đâu thì gần như chỉ cô ấy và bố mẹ bàn, và tôi chỉ là người thực hiện theo. Bố mẹ vợ cũng hiếm khi nào hỏi ý kiến về chuyện này chuyện khác.
Tôi quyết định thuê nhà để sống và bảo cô ấy rằng nếu muốn cô ấy có thể ra ở cùng tôi còn tôi sẽ không bao giờ trở lại căn nhà ấy nữa. Ảnh minh họa.
Rồi một hôm, có người bạn thân ở quê ra chơi, tôi mời về nhà chơi và vì có hơi quá chén nên hai người có nói cười to khiến bố mẹ cô ấy trong nhà không ngủ được. Vừa nghe thấy bố mẹ cô ấy phàn nàn, lập tức cô ấy đi thẳng ra phòng bếp và đuổi anh bạn tôi về. Tôi không bao giờ quên ánh mắt ái ngại của bạn tôi hôm ấy.

Cập nhật tin giao duc mới nhất tại đây ?

Còn với tôi cũng không dưới chục lần bị cô ấy đuổi ra khỏi nhà. Cứ mỗi khi vợ chồng cãi vã, tôi hơi to tiếng một chút là cô ấy không nói không rằng, đi thẳng ra cửa mở cửa và bảo tôi đi ra khỏi nhà.

Là một thành viên của nhà cô ấy, nhưng tôi lại chẳng bao giờ có bộ khóa cửa riêng. Cô ấy lúc nào cũng bảo hai vợ chồng mình dùng chung nhưng chìa thì cô ấy luôn là người cầm, thành ra buổi sáng đi làm hôm nào quên đồ là khỏi về nhà luôn. Hoặc hôm nào làm về sớm thì cũng cố đợi đến giờ cô ấy về mới được vào nhà.

Nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng và sẽ cho qua mọi chuyện nếu như không có ngày mẹ tôi ra trông cháu khi cô ấy sinh bé gái đầu lòng. Mẹ tôi lần đầu được chăm cháu và săn sóc con dâu nên bà vô cùng phấn khích, bà đã không để vợ tôi phải lo một việc nhỏ nào.

Nhưng mẹ tôi mắt kém, lại vốn quen ở rộng rãi nên đôi khi việc sắp xếp đồ đạc không được gọn ghẽ, tươm tất và hay làm rơi đồ ăn trên sàn nhà. Một lần nhìn thấy bà làm rơi cơm vào tã của con bé, cô ấy đã gào lên và bảo rằng bà không thể chăm cháu được, từ mai cùng lắm bà chỉ nên giặt quần áo khiến mẹ tôi phật lòng.

Nhìn mẹ tôi buồn bã bắt xe về quê sau đó vài ngày (dù bà dự định ở lại chăm cháu vài tháng) mà tôi thấy mình không thể chấp nhận cảnh sống này được nữa.

Tôi quyết định thuê nhà để sống và bảo cô ấy rằng nếu muốn cô ấy có thể ra ở cùng tôi còn tôi sẽ không bao giờ trở lại căn nhà ấy nữa. Bạn bè nhiều người gàn tôi nhưng tôi nghĩ chỉ có như vậy tôi mới được sống là chính mình, là một người đàn ông, một người chồng trong gia đình.

Có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi không?

Đăng nhận xét

 
Top